Trong mái ấm gia đình VN, người u với cùng một địa điểm rất rất cần thiết. Người phụ phái nữ VN đem vô bản thân những đức tính quý giá kể từ lâu lăm, cơ là: trung hậu, đảm đang được, thuỷ công cộng, mến thương ông xã con cái rất mực, quan tâm cuộc sống đời thường hằng ngày chu đáo...
Nhà thơ Đặng Hiển vẫn chọn 1 trường hợp khá quánh biệt: Mẹ vắng ngắt căn nhà ngày bão. Mẹ vắng ngắt căn nhà vẫn là 1 thiếu hụt thốn lại đích ngày bão thì sự thiếu vắng này càng tăng thêm gấp nhiều lần. Bài thơ giản dị với lối kể chuyện tự động thực sự cảm động khi hiện thị lên hình ảnh: “Hai cái nệm đầm đìa một - Ba tía con cái ở chung”.
Bây giờ, cuộc sống đời thường đã tương đối rộng lớn tuy nhiên từ thời điểm cách đó vài ba chục năm vừa qua ở thời khắc thi sĩ viết lách bài bác thơ này thì cuộc sống còn tương đối chật vật nhất là những Khu tập luyện thể công nhân viên cấp dưới chức. Ba tía con cái ở công cộng rất rất giá buốt nhưng mà vẫn thấy thiếu hụt một khoảng chừng trống: “Vẫn thấy trống rỗng phía vô - Nằm giá buốt nhưng mà thao thức”. Tình mến thương là thế, người này nghĩ về về người cơ với cùng một linh giác nào là cơ phó cảm nối chúng ta với nhau: “Nghĩ giờ này ở quê - Mẹ cũng ko ngủ được”.
“Cơn mưa dài” ở đầu bài bác không chỉ nhiều năm về khoảng cách không khí mặc cả thời hạn thể trạng nữa. Ta tưởng tượng đi ra hình hình ảnh người u thấp thỏm lòng như lửa đốt: “Thương tía con cái vụng trộm về - Củi mùn thì lại ướt”. Bây giờ tất cả chúng ta nấu nướng vì thế bếp gas, nhà bếp điện; ngày cơ cuộc sống đời thường thiếu hụt thốn cần nấu nướng vì thế củi mộc, mạt cưa - loại nhiên liệu cổ hủ này ướt đầm thì khó khăn nhưng mà nhen đỏ lòe được. Tác fake lựa chọn cụ thể thiệt giắt, thiệt chân thực nói tới dòng sản phẩm ăn, dòng sản phẩm ngủ thực tế của trái đất thực hiện toàn cảnh nhằm nổi trội lên tình thương yêu thương khăng khít cùng nhau, nương tựa vô nhau vượt qua những trở ngại vật hóa học.
Nhà thơ Đặng Hiển nối tiếp dòng sản phẩm mạch kể ngay thật về chuyện chị hái lá mang đến thỏ, em chuyên nghiệp đàn ngan và: “Bố team nón cút chợ - Mua cá về nấu nướng chua”. Thầy team nón hoặc tía đang được tập luyện thực hiện u, học tập theo đòi u biết nấu nướng cả canh chua mang đến con cái - Một khoản ngon ẩm thực ăn uống rất rất thân thuộc ở vùng quê. Hình hình ảnh “Bố team nón” thiệt ngồ ngộ thương thương nhưng mà thẫm đẫm tình người.
Bài thơ là 1 loạt xử sự về những quan hệ giữa: Thầy và con cái, con cái và u, bà xã và ông xã thân ái trái đất và toàn cầu và gia súc thiệt yên ấm. Vắng u, tuy nhiên u vẫn phảng phất gần đây trong những việc thực hiện của con cái, của tía. Khổ cuối bài bác thơ trả mạch, ảo hoá lung linh bừng sáng sủa khi: “Thế rồi cơn sốt qua chuyện - Bầu trời xanh rờn trở lại”. Đây là quy luật của đương nhiên, tuy nhiên “Mẹ về như nắng và nóng mới mẻ - Sáng giá buốt cả gian lận nhà”. Là sự đột đổi thay của xúc cảm trái đất đưa lên trở nên cảm xúc. Nắng hoàn toàn có thể là ánh mặt mũi trời tuy nhiên cao hơn nữa là khá giá buốt thương yêu thương toả đi ra kể từ lòng u.
Viết về u là 1 chủ đề thân thuộc dễ dàng với sự trùng lặp về cấu tứ. Nhà thơ Đặng Hiển vẫn người sử dụng lối “đòn bẩy” nhằm nâng hình hình ảnh người u lên qua chuyện bóng hình, việc thực hiện, tình thân của những người dân thân ái là 1 tứ thơ khác biệt. Đây là 1 thành công xuất sắc của anh ý hùn vô trang thơ viết lách về u một nốt trầm thâm thúy thẳm, một gam sắc sáng sủa giá buốt, một tranh ảnh quê thân mật mến thương và cảm động.